Mô tả
Một bóng người ngồi thiền, hòa làm một với đá, với bóng, với thời gian. Hang động trở thành vỏ bọc vĩnh hằng, nơi tâm thức an trú trong cõi tĩnh lặng tuyệt đối.
Trước mặt, một vùng sáng xanh biếc như ngọc lan tỏa không phải ánh sáng của mặt trời, mà là ánh sáng của nội tâm đã khai mở. Bức tranh gợi một sự siêu thoát: thân thể vẫn còn đó như một vỏ thiêng nhưng linh hồn đã băng qua mọi ranh giới, rời khỏi hình hài hữu hạn để nhập vào miền vô vi. Sự tỉnh thức không phát ra tiếng động, chỉ hiện diện như ánh sáng yên lặng mà lan xa.
Không gian trong tranh không chỉ là hang đá mà là lòng người: sâu, tối, tĩnh, và cuối cùng là sáng. Một hành trình từ cô tịch đến giải thoát, từ thân xác đến tâm linh, người thưởng tranh không chỉ đứng ngắm, mà như cũng bị cuốn vào, bị lặng đi.