Mô tả
Một khúc độc thoại bằng sắc màu giữa những dải đỏ rực và vàng óng tưởng như hân hoan, lại mở ra một khe tối sâu hun hút, nơi một hình thể người nhỏ bé như đang rơi mãi, tan dần vào bóng tối. Phần trên tranh rực rỡ như một lễ hội hoa, ánh sáng, và những vầng xoáy chuyển động càng làm nổi bật sự cô độc không đáy bên dưới.
Đây là khoảng trống không dễ lấp, không thể gọi tên. Là sự đứt gãy giữa bên ngoài huy hoàng và bên trong vụn vỡ. Là cảm giác về một linh hồn lọt thỏm giữa cuộc đời, vẫn hiện hữu nhưng không thật sự “có mặt”. “Khoảng Trống” không chỉ để nhìn, mà để đối diện bản thân, vào lúc yên lặng nhất.